Nuôi trẻ là sự lắng nghe trẻ chứ không phải kinh nghiệm?!
Để khỏi phải xì-trét vì kinh nghiệm (và
những mong muốn) của những người khác, cứ tự tin làm mẹ, như là cách mà
bạn vẫn hình dung!
Chán nhỉ, mũi nó hơi tẹt!
Không giống nhiều phụ nữ khác, tôi không
yêu con trai mình ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. đôi khi, tôi tự trách
mình, có phải mình quá lý trí hay mình thiếu tình cảm? Nhưng thú thật,
lần đầu tiên nhìn thấy con, tôi còn thoáng chút thất vọng, vì mũi em bé
hơi… tẹt!
Suốt mấy ngày đầu mẹ con ở bệnh viện,
tôi cũng không biết làm gì nhiều với bé, cho bú thì con không nghe, mà
uống sữa bằng bình thì cu cậu cũng có vẻ không thích thú cho lắm. Bà nội
thì bảo phải chải lược gì đó cho nhanh có sữa non, bà ngoại thì bảo
phải xoa ngực bằng rượu gừng. Người thì bảo thôi, cho bú sữa ngoài đi
cho xong chuyện… Mọi thứ cứ rối cả lên quanh chuyện bú mớm.
Thế là con thì đói, mẹ thì hoang mang.
Đến ngày thứ tư thì cu cậu lục đục, lúc đầu thì rấm rứt, rồi khóc to,
rồi cào cấu… vì đói. Hôm đó các bà có kinh nghiệm thì về cả, trong viện
còn mỗi hai vợ chồng trẻ và đứa con còn đỏ hỏn. Tôi quay cuồng giữa đống
bình lọ và cái bầu sữa tự nhiên, trong đầu lùng nhùng ý nghĩ về sữa
non, mấy câu hát ru và các kinh nghiệm dỗ dành học lỏm được từ chị sản
phụ nằm cạnh…
Nuôi trẻ là sự lắng nghe trẻ chứ không phải kinh nghiệm?! (Ảnh minh họa).
Tôi chợt nhớ đến chiếc máy hút sữa
Chiếc máy này, chuẩn bị từ ở nhà, theo
sách, mà trong lúc luống cuống, tôi không nhớ ra. Vậy là cho con ti tạm
vài chục ml sữa ngoài cho qua cơn đói, hai vợ chồng hì hụi với cái máy
hút sữa. Loay hoay một lúc, cũng hút được vài chục ml sữa màu vàng đục
(lúc đấy cũng chưa biết đấy có phải sữa non hay không) để cho con bú.
Từ hôm ấy, cu Bi chính thức nói không
với ti mẹ (vì mẹ cũng không đủ tự tin cho con bú nữa) và welcome ti
bình. Mẹ chồng chép miệng kêu khổ thân cháu không biết mùi ti mẹ, rằng
không cho bú, mẹ con sẽ ít gắn bó, các chị bạn đã có kinh nghiệm nuôi
con nói cho ti bình vất vả lắm, nửa đêm lại phải dậy pha sữa, trong khi
ti mẹ thì chỉ “vạch ra là xong”…
Nhưng biết làm sao? Tôi tìm thấy niềm
vui khác khi cho con ti bình: Luôn luôn biết chính xác con đã ăn được
bao nhiêu thay vì thắc mắc chẳng biết có đủ no không, tôi rảnh rang đi
ra ngoài lượn lờ mà chỉ cần để lại bình sữa đã vắt trong tủ lạnh.
Con được 4 tháng, mẹ đi làm, cũng chẳng
phải mất thời gian để cai ti mẹ, con hoàn toàn có thể được đem gửi hàng
xóm với bình sữa hoặc nhanh chóng làm quen với bình sữa ngoài. Đó chẳng
phải là cái lợi của máy hút sữa đấy sao?
Cho con ăn dặm, chẳng có công thức nào (Ảnh minh họa).
Ăn dặm, chẳng có công thức nào!
Cu Bi được 6 tháng, tôi bắt đầu tìm hiểu
việc cho con ăn dặm. Các cụ thì bảo đầu tiên là cho ăn bột, rồi bột
nghiền rồi cháo rồi cơm. Các công thức của Nhật thì giới thiệu phương
pháp 6 tháng ăn nhuyễn, 8 tháng ăn băm, 10 tháng ăn cháo hạt và 1 tuổi
ăn cơm… đủ cả.
Tôi quyết định cho con ăn cháo luôn từ
đầu để khỏi phải cách rách chuyện bột bẹt, khỏi phải lo chất lượng gạo
xay bột của hãng này hãng khác thế nào. Tôi rinh về một chiếc máy xay
tay, nấu một nồi cháo trắng, còn các thứ khác thì bữa nào nấu ăn bữa
đấy. 6 tháng thì xay nhuyễn cháo với thịt với rau, 8 tháng thì xay lợn
cợn hơn một chút, 10 tháng thì chỉ xay rau – thịt rồi chuyển sang ăn rau
băm.
Cũng tính chuyện cho con ăn cơm ngay thừ
12 tháng như các bà mẹ Nhật mà tôi hằng ngưỡng mộ, nhưng khi đến 12
tháng, Bi vẫn còn nồng nhiệt với cháo, và cơm thì chỉ đá gà đá vịt. Cho
đến khi 16 tháng, Bi tự động bỏ cháo, ăn cơm (và các thứ không phải là
cháo) mà không chờ đợi việc chuyển đổi.
Hóa ra, nuôi trẻ, là sự lắng nghe trẻ chứ không phải là kinh nghiệm!
Trẻ con, mỗi bé lại phát triển khác nhau
mà không phải đứa nào cũng giống đứa nào. Kinh nghiệm với trẻ này sẽ
không thể áp dụng hoàn toàn cho trẻ khác, và vì thế, kinh nghiệm lớn
nhất của mẹ là lắng nghe con.
0 nhận xét:
Post a Comment